[Drama Review] Penthouse War In Life 1 (Cuộc chiến thượng lưu phần 1) 2020
Bộ phim hot nhất gần đây, người người nói, nhà nhà buôn làm mình cũng có tí tò mò. Để không tụt hậu, mình cũng quyết định xem mặc dù không thích thể loại đau đầu này.
Một bộ phim đầy đau đầu, có thể có nhiều tình tiết vô lý nhưng nhịp phim nhanh cũng khiến mình không thấy quá chán ở tập 2. Chắc đây sẽ là bài review lâu nhất, mỗi hôm mình mới xem một tập, tức là đến hết tháng này mình mới xem xong phần 1 này.
Tập 1 cũng chưa có gì nhiều, phần lớn là dành thời gian giới thiệu nhân vật, lướt sơ qua bản chất của họ, vẫn motip cũ, người giàu thì đạp lên người nghèo để sống một cuộc sống xa hoa. Một dạng nhà giàu khác là cha truyền con nối, có bố mẹ giàu là có tất cả. Đến tập 2 thật sự có chút rùng mình. Bản chất con người bắt đầu được bộc lộ rõ hơn. Một ông bố biến thái, sợ bẩn, sợ ồn và bạo lực, một bà mẹ ghẻ nhu nhược, bất lực trong cuộc sống giàu snag, một bà mẹ khác bị đẩy đến đường cùng quyết vùng lên vì con mình và mấy đứa con ngày càng ngỗ ngược đáng ghét được dung túng. Nói chung phim cũng có chút thái quá ở đoạn bọn trẻ con mới thi lên cấp 3 mà làm mấy trò biến thái kinh, xem cũng thấy rùng mình.
Từ tập 3 trở đi toàn những chuyện càng xem càng ức chế, tuy biết trước nhưng xem vẫn thấy bực mình. Cảm xúc con người kiểu bị đẩy lên đến tột đỉnh. Người nghèo chỉ vì con cái, người giàu thì vì danh lợi, lợi ích của bản thân mà cái gì cũng dám làm. Có những lúc xem chỉ nghĩ đơn giản nếu Oh Yoon Hee và con gái yên phận thì sẽ không có những mâu thuẫn này, biết trước cái trường kia là nhà của kẻ thù rồi còn vẫn đâm đầu, thực tế thì đâu có thiếu cách để theo đuổi đam mê.
Phim cũng không có nhiều twist như tưởng tượng, nhưng được cái tình tiết diễn ra khá nhanh và thay đổi liên tục như chong chóng. Mọi thứ cứ trập trùng theo kiểu phe ác vừa làm điều ác, phe còn lại quật lại hả hê được một lúc, phe ác lại trả thù, cứ thế và một vòng tròn luẩn quẩn không hồi kết cho đến phần 3. Từ tập 2 cũng đoán được mang máng mối liên hệ giữa vai diễn của Lee Jin Ah và Min Seung Ah, đến tập 3 khi đứa bé Joo Hye In nằm trong bệnh viện chính thức không phải con là mình mang máng đoán được Cho Min Ah mồ côi chắc là con của bà này rồ, sang tập 4 thì rõ ràng và đã quá muộn. Joo Dan Tae thật sự độc ác, biến thái, cái lúc cắt ngón tay tình địch chả khác gì phim kinh dị, sởn cả tóc gáy, lại còn kinh dị đến mức giữ cái ngón tay làm kỷ niệm.
Từ tập 5 trở đi, dường như một người xem như mình bắt đầu quen thuộc với nhịp phim và tình tiết nên các diễn biến mình xem không cảm thấy còn kịch tính như mấy tập đầu nữa. Ngay cả việc như bắt nạt hàng ngày của lũ trẻ con cũng làm mình bắt đầu có chút nhàm chán. Kiểu phim làm hơi thái quá, cả một trường nghệ thuật chẳng lẽ toàn bọn nhà giàu vô giáo dục, vậy thực tài ở đâu hết rồi. Còn câu chuyện của các ông bố bà mẹ người giàu kẻ nghèo cũng bắt đầu nhàm nhàn như cuộc sống của mấy đứa con của họ. Thỉnh thoảng, phim cũng có vài tình tiết kéo lại nhân cách của bọn trẻ con, biên kịch chắc muốn nói bản chất trẻ con không xấu, chẳng qua là do ảnh hưởng từ bố mẹ. Nhưng sau vài cảnh nhân văn lại đến cảnh kiểu nhân cách xoay 180, phát ớn lạnh. Càng về cuối phim càng lắt léo, mọi thứ cứ thay đổi, lật mặt, lật lọng liên tùng tục. Ba người phụ nữ chính của phim mãi không hết drama, thật sự mệt mỏi. Giữa những drama của người lớn và những đứa trẻ nhà giàu, duy nhất có một điểm sáng nhỏ nhoi là tình cảm trong sáng giữa Bae Ro Na và Ju Seok Hoon.
Có mấy bài học nhỏ trong phim này, đầu tiên là không có lửa thì không có khói, ví dụ nếu như cô giáo dạy thêm đó không lấy trộm vặt cái bánh để bọn trẻ con bắt được thì sẽ không bị đẩy đến tình huống bi thảm. Từ một chuyện tưởng nhỏ mà hóa ra lại không nhỏ tẹo nào.
Dàn diễn viên chính của phim bao gồm cả phản diện và chính diện với mình đều khá xuất sắc trong diễn xuất. Trong các bà mẹ, nhiều người như sếp mình cứ tấm tắc khen Lee Ji Ah vì chị í xinh quá. Nhưng với mình thì Eugene vẫn tốt nhất, song hành là vai phản diện xuất sắc của Kim So Yeon. Với khuôn mặt đóng vai hiền dịu cũng được, phản diện cũng rất nhập tâm, đây cũng là vai diễn đột phá của Eugene. Ngày xưa luôn cảm thấy chị So Yeon đóng vai phản diện mình rất ổn, như trong phim Tình yêu trong sáng đối lập với Chae Rim, một đợt chuyển sang đóng vai chính diện mà mình còn thấy không quen. Công nhận với cảnh sau khi giết chết cha mình, ngồi đánh đàn với khuôn mặt sởn hết cả gai ốc. Đọc báo thấy ngoài đời bà chị lại là người hiền dịu đến khó tin luôn.
P/S: Nhìn cả dàn chị đẹp dùng hai con Samsung gập mà thích mê huhu.
Comments
Post a Comment